Nếu muốn trở thành nhà lãnh đạo giỏi, bạn cần loại bỏ tâm lý nóng vội vì đây là cả một quá trình diễn ra chậm rãi và từng bước một. Nếu bạn là người thiếu nhẫn nại, khao khát thành công trong phút chốc, thì chỉ với 26 tuần bạn có thể rèn mình trở thành nhà lãnh đạo tốt.
Nên nhớ, bạn không thể trở thành một nhà lãnh đạo tài ba chỉ sau một đêm, nhưng bạn có thể tài giỏi hơn từng ngày. Dưới đây là những lời khuyên cho bạn trong 2 tuần đầu tiên.
1. Cảm xúc theo tư duy
Trong đời sống con người, trí tuệ có sức mạnh rất to lớn. Đó là những gì ảnh hưởng đến khả năng tập trung cũng như quyết định hành động của chúng ta.
Nhờ trí tuệ và những tư duy chiếm ưu thế trong đầu óc mà con người được như ngày hôm nay. Cách suy nghĩ sẽ quyết định quan điểm của chúng ta. Chúng ta có thể thay đổi điều đó. Bạn có thể kiểm soát quá trình tư duy, và điều khiển thái độ của mình.
Hãy dành vài phút để nghĩ về nơi bạn đang sống. Tiếp theo, hãy tưởng tượng rằng nơi bạn đang sống hoàn toàn bị thiêu trụi. Phản ứng của bạn sẽ ra sao? Có thể bạn sẽ rất buồn.
Cũng có thể bạn sẽ thấy vui vì hoàn cảnh sống hiện tại của bạn quá tồi tệ và một khởi đầu mới sẽ tốt hơn. Vấn đề ở đây là suy nghĩ của bạn sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc. Lý do là:
– Chúng ta có thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.
– Cảm xúc xuất phát từ tư duy.
– Chúng ta có thể điều khiển cảm xúc của mình bằng cách thay đổi tư duy.
Tại sao điều này lại quan trọng đến vậy? Bởi quan điểm sống chính là cách bạn tiếp cận với cuộc sống trên phương diện cảm xúc. Nó cũng là khung cửa mà từ đó bạn quan sát các sự kiện của cuộc sống, những người xung quanh và chính bản thân mình.
Đó là lý do mà tôi rất tin câu nói này: “Bạn không phải là người như bạn nghĩ, nhưng lại chính là những gì bạn nghĩ”.
2. Sức mạnh của kỷ luật tự giác
Tác giả H. Jackson Brown Jr. đã có một so sánh rất thú vị: “Tài năng mà thiếu kỷ luật cũng giống như một con bạch tuộc đi giày trượt pa-tanh.
Có rất nhiều chuyển động nhưng không thể biết nó sẽ tiến lên, lùi lại hay sang ngang”. Nếu bạn ý thức được tài năng của mình và có rất nhiều ý tưởng – nhưng thu được rất ít kết quả – thì có thể bạn đang thiếu kỷ luật tự giác.
Chọn ra những lĩnh vực ưu tiên. Hãy nghĩ tới hai hay ba lĩnh vực trong cuộc sống mà bạn thấy quan trọng nhất. Viết chúng ra giấy cùng những kỷ luật mà bạn cần rèn luyện để phát triển và tiến bộ trong những lĩnh vực đó. Hãy đề ra kế hoạch để biến những kỷ luật này thành một phần trong cuộc sống của bạn.
Hãy dành thời gian viết ra những lợi ích của việc rèn luyện những kỷ luật được nêu ở trên. Sau đó, dán những tờ giấy này ở nơi mà bạn có thể thấy hàng ngày.
Khi cảm thấy chán nản, hãy đọc lại danh sách này.
Hãy viết ra mọi lý do có thể cản trở bạn. Hãy đọc lại và gạt bỏ chúng, vì đó có thể chính là những lời ngụy biện. Thậm chí nếu đó là một lý do chính đáng, hãy tìm ra giải pháp để khắc phục nó.
Đừng do dự trước bất cứ lý do bỏ cuộc nào. Hãy nhớ rằng, chỉ trong khuôn khổ kỷ luật, bạn mới có được sức mạnh để vươn tới ước mơ của mình.
Một nhà trẻ ở Canada đã đóng tấm biển sau trên tường: “Thời điểm thích hợp nhất để trồng một cái cây là 25 năm trước…
Thời điểm thích hợp thứ hai là ngay hôm nay”. Hãy gieo mầm cây “kỷ luật tự giác” trong cuộc sống của bạn.
3. Đánh giá độ chính trực
Hãy trả lời các câu hỏi sau:
– Tôi đối xử với những người không giúp được mình tốt tới đâu?
– Tôi có minh bạch với người khác không?
– Tôi có từng đặt mình vào vị trí của những người mà tôi cộng tác không?
– Tôi có phải là người trước sau như một không?
– Tôi có sẵn sàng thừa nhận những việc làm sai trái mà không cần ai thúc ép không?
– Tôi có đặt người khác lên hàng đầu trong nhật ký công tác cá nhân không?
– Tôi có các tiêu chuẩn cố định khi đưa ra các quyết định mang tính đạo đức, hay trong những hoàn cảnh quyết định lựa chọn của tôi không?
– Tôi có từng đưa ra các quyết định khó khăn, ngay cả khi chúng khiến tôi phải trả giá không?
– Khi có điều gì đó cần nói về người khác, tôi sẽ nói với họ hay nói về họ?
4. Để nâng cao năng lực lãnh đạo, hãy trao dồi bản thân
Việc giảng dạy trong các hội thảo hay viết sách có thể khiến mọi người cho rằng bạn là chuyên gia về những gì bạn nói. Đừng tin điều đó.
Tôi vẫn phải nhờ vào các kỹ năng quan hệ và lãnh đạo của mình. Vì có những lĩnh vực mà tôi không thông thạo, do đó tôi vẫn phải trau dồi bản thân. Nếu có lúc nào đó tôi nghĩ mình đã hoàn thiện, thì khi đó tôi đang gặp rắc rối.
Những người hay gặp khó khăn trong cuộc sống thường có xu hướng tìm câu trả lời ở người khác chứ không phải ở chính họ. Thực tế, chúng ta phải luôn xem lại chính mình và sẵn sàng khắc phục bất kỳ thiếu sót nào.
Nhà phê bình Samuel Johnson khuyên: “Kẻ mưu cầu hạnh phúc bằng cách thay đổi mọi thứ, trừ chính mình, sẽ lãng phí cuộc đời vào những nỗ lực vô vọng và khiến những đau khổ mà anh ta muốn rời bỏ tăng lên bội phần”.
5. Những cảm xúc có tính kỷ luật
Khi nói đến cảm xúc, người ta chỉ có hai lựa chọn: kiểm soát nó hay bị nó chi phối. Điều này không có nghĩa là để trở thành một thành viên giỏi trong nhóm, bạn phải dẹp bỏ cảm xúc cá nhân. Nhưng thực tế, bạn không nên để cảm xúc chi phối mình.
Cuộc đời tay golf huyền thoại Bobby Jones là một ví dụ điển hình cho những gì sẽ xảy ra nếu bạn không đặt cảm xúc của mình vào khuôn phép. Giống như Tiger Wood, Jones từng là một tay golf phi thường. Ông bắt đầu chơi môn thể thao này năm 1905 khi mới lên năm.
Ở tuổi 12, ông đã lập được một thành tích mà hầu hết các tay golf dù có gắn bó với môn thể thao này cả đời cũng khó lòng thực hiện. Mười bốn tuổi, Jones đã đủ tiêu chuẩn tham gia giải vô địch cho các tay golf nghiệp dư trong toàn nước Mỹ.
Lần đó, ông đã không giành được chiến thắng. Có thể miêu tả vấn đề của Jones qua biệt danh của ông: “Người phá hoại câu lạc bộ”. Jones đã mất bình tĩnh và mất luôn cả khả năng chơi tốt.
Một tay golf lớn tuổi hơn, người mà John gọi là ông Bart, đã khuyên chàng trai trẻ: “Cháu sẽ không thể thắng cho đến khi kiềm chế được cảm xúc của mình.”
Jones đã làm theo lời khuyên và bắt đầu đưa các cảm xúc vào kỷ luật. Hai mươi mốt tuổi, sự nghiệp của Jones đã thăng hoa, ông trở thành một trong những tay golf vĩ đại nhất trong lịch sử. Ông giải nghệ năm 28 tuổi sau khi vừa giành một giải thường lớn.
Câu nói của ông Bart đã khép lại câu chuyện: “Khi trở thành bậc thầy về chơi golf, Bobby mới chỉ có 14 tuổi; nhưng phải đến năm 20 tuổi, cậu ấy mới kiểm soát được chính mình”.
Những thời khắc quyết định năng lực lãnh đạo
1. Tìm kiếm bước đột phá
Mỗi khó khăn lớn mà bạn gặp phải trong đời cũng giống như một ngã rẽ trên con đường. Bạn sẽ quyết định đi con đường nào, tiến đến thành công hay thất bại? Dick Bigg, một tư vấn viên, người giúp các công ty Fortune 500 tăng lợi nhuận và năng suất viết rằng, tất cả mọi người đều có những trải nghiệm cay đắng; và kết quả, một số ít chấp nhận tâm lý “buông xuôi”.
Một trong những người thầy dạy bạn bài học về lòng can đảm là những bước ngoặt quan trọng trong đời bạn. Hãy hy vọng mình sẽ trải qua ba đến chín bước ngoặt hay ”những thay đổi to lớn” trong cuộc đời.
Chúng có thể là những trải nghiệm hạnh phúc hay cũng có thể là những khoảng thời gian bế tắc như: thất nghiệp, ly dị, khủng hoảng tài chính, bệnh tật hay sự ra đi của những người mình yêu thương.
Những bước ngoặt có thể đem đến lòng can đảm – khả năng nhìn nhận những thay đổi to lớn trong cuộc đời bạn và hãy để thời gian xoa dịu mọi vết thương. Bằng những gì học được qua các bước ngoặt, bạn có thể phát triển tới một trình độ cao hơn trong nghề nghiệp cũng như trong cuộc sống.
Nếu bạn từng bị tổn thương, hãy nhìn nhận nỗi đau ấy và hãy đau buồn vì những tổn thất bạn phải chịu. Sau đó hãy tha thứ cho những người có liên quan – gồm cả chính bạn.
Điều này sẽ giúp bạn tiếp tục cuộc hành trình. Hãy nghĩ rằng, ngày hôm nay có thể là ngày bạn biến đau thương trong quá khứ thành bước đột phá của tương lai.
2. Hãy để thất bại dẫn bạn tới thành công
Oliver Goldsmith – Nhà văn, nhà thơ người Ireland sinh ra trong những năm 1700 và là con trai của một nhà thuyết pháp nghèo ở Ireland. Ông không phải là một học sinh xuất sắc.
Thậm chí, ông còn bị liệt vào danh sách những học sinh “chậm tiến”. Nhưng cuối cùng, Goldsmith cũng có được tấm bằng đại học dù ông xếp ở cuối lớp. Ông không rõ mình muốn làm gì.
Ban đầu ông cố trở thành một người thuyết pháp như cha mình, nhưng công việc này không phù hợp với ông. Sau đó, ông chuyển sang nghề luật nhưng cũng không mấy thành công. Rồi ông làm nghề y, nhưng cũng chỉ là một bác sỹ thờ ơ và không mấy hứng thú với công việc của mình.
Ông đã làm vài công việc nhưng đều chỉ trong một thời gian ngắn. Goldsmith sống trong đói nghèo (đã có lần ông phải cầm cố quần áo của mình để mua thức ăn) và thường xuyên đau ốm.
Có vẻ Goldsmith sẽ không bao giờ tìm được đường đi. Nhưng rồi ông nhận thấy mình thật sự say mê và có năng khiếu viết văn cũng như dịch thuật. Ban đầu, ông làm công việc này ở tờ Fleet Street. Sau đó, ông bắt đầu viết những tác phẩm lấy cảm hứng từ những gì ông say mê.
Ông củng cố danh tiếng tiểu thuyết gia của mình bằng tác phẩm The Vicar of Wakefield (Vị mục sư tại Wakefield), hay như một nhà thơ với bài The Deserted Village (Ngôi làng hoang vắng), và một nhà viết kịch với vở She Stoops to Conquer (Cúi xuống để chinh phục).
Thất bại là một phần tạo ra thành công. Nó cho bạn biết, những con đường mà bạn không phải đi qua, những ngọn núi bạn không phải trèo và những đầm lầy không cần vượt qua.
Khi bạn mắc lỗi, sai lầm của bạn chưa chắc là “nụ hôn của chúa Jesus”, cụm từ mà Mẹ Teresa dùng để chỉ những thất bại dồn ta đến với Chúa. Nếu có một quan điểm đúng đắn, thì thất bại có thể dẫn bạn tới thành công.
3. Tập trung vào bức tranh lớn
Buổi tối tháng 10 năm 1968, một nhóm khán giả kiên trì ở lại sân vận động Olympic thuộc thành phố Mexico để chờ vận động viên cuối cùng kết thúc phần thi chạy. Hơn một giờ trước, vận động viên Mamo Wolde của Ethiopia đã giành chiến thắng trong tiếng reo hò cổ vũ của khán giả. Nhưng đám đông vẫn tiếp tục dõi theo và chờ đợi vận động viên cuối cùng, dù cho trời về đêm càng lúc càng lạnh.
Đó là John Stephen Akhwari, người Tanzania. Khi anh chạy vòng tròn 400m, người xem nhận thấy chân anh bị băng bó và vẫn đang chảy máu. Akhwari đã ngã và bị thương trên đường chạy, nhưng anh không bỏ cuộc. Tất cả mọi người đều đứng dậy và vỗ tay cho tới khi anh về đích.
Khi anh ra về, người ta đã hỏi vì sao anh không bỏ cuộc khi đang bị thương và không còn có cơ hội giành huy chương. John trả lời: “Đất nước tôi không cử tôi đến Mexico chỉ để tham gia cuộc thi, mà tôi được cử đến đây để hoàn thành cuộc thi”.
Akhwari đã quên đi nỗi đau trước mắt và chỉ chú tâm vào mục đích lớn hơn – lý do mà anh có mặt ở cuộc thi. Tương tự như thế, khi bạn đang thành công, hãy nhớ rằng mục tiêu của bạn là kết thúc cuộc đua – hãy làm những điều tốt nhất bạn có thể.
4. Bạn luống cuống hay phản ứng lại?
Giá mà mỗi ngày trôi qua, cuộc sống đều trở nên dễ dàng hơn! Điều này rõ ràng không có thật. Khi bạn trưởng thành, có những điều sẽ trở nên khó khăn hơn và những điều khác sẽ dễ dàng hơn. Mỗi giai đoạn đều có những mặt tốt và không tốt. Điều quan trọng là biết tập trung vào những mặt tốt và chung sống với những mặt không tốt.
Không phải ai cũng làm được điều này. Khi đối diện với khó khăn, con người sẽ quy về hai nhóm người: tự ti và tự tin. Khi vấp ngã, những người tự ti thường trượt dài và lún sâu trong thất bại. Trái lại, những người tự tin sẽ đứng dậy và tiếp tục hành trình.
Paul J. Meyer, người sáng lập Success Motivation Institute (Học viện Động cơ thành công) nói: “90% những người thất bại không phải vì họ thua cuộc, đơn giản là vì họ bỏ cuộc”. Đó là những gì mà thái độ nản lòng có thể gây ra. Vậy lúc đó, bạn sẽ bỏ cuộc hay đứng dậy?