Thời khắc

 
Hà Đức Nhật – tác giả bài viết

Tác phẩm đoạt giải C
Cuộc thi “Tìm hiểu MISA CRM.NET 2008”

         Nếu tôi có 100 triệu, tôi sẽ mua một ngôi nhà. Tôi có 100 triệu không – không có, tức là tôi vẫn chưa có nhà. Nếu tôi có cánh, tôi sẽ bay được. Tôi có cánh không – không có. Cho nên tôi cũng chẳng có cách gì bay lên. Nếu có quyền năng siêu nhiên, tôi sẽ cho thời gian quay ngược trở lại. Tôi có quyền năng siêu nhiên không – không có, tức là tôi không thể quay ngược lại thời gian. Nếu có trí nhớ, tôi sẽ nhớ thời điểm ra mắt tác phẩm MISA CRM.NET 2008. Tôi có trí nhớ không – tôi có, tức là tôi đã nhớ, vẫn nhớ và sẽ nhớ cái thời khắc mà tác phẩm MISA CRM.NET 2008 – đứa con của MISA, đứa con được tất cả mọi người cưng chiều và chăm sóc – ra mắt bàn dân thiên hạ.

        Tôi là một lập trình viên. Bởi vì muốn lập ra các phương trình điều kiện, nên trong đầu đầy ăm ắp những thứ logic kia. Khi tình trạng của giả thiết không tồn tại thì kết luận có được chỉ là thứ vứt đi. Tựa như thảo luận xem thái giám dễ sinh con trai hay con gái – vô nghĩa. 

        Những thứ linh tinh tôi viết ở trên chỉ để chứng minh rằng tôi là một người khô khan và nhàm chán. Và thực tế đúng như vậy. Cộng thêm với việc ngày nào cũng “nhìn thấy CRM, giao tiếp với CRM” – (cái này gọi là nhìn thấy mà sờ không được) thì việc CRM ra đời liệu có ý nghĩa gì với tôi không? Không đúng, có rất nhiều.

        Chiều nay lạ thật đấy. Dường như cả xứ sở MISA đang “phát rồ” trước thời điểm “đứa con” ra đời. Dù đã bật điều hòa tới mức thấp nhất, nhưng vẫn không thể xua tan cái không khí hừng hực của từng con người trong Phòng. Thời điểm này, là kết quả của những buổi họp căng thẳng, của những buổi tối về trễ, là những gì chúng ta dồn nén, xúc động, đợi chờ sau hơn 1 năm gian nan với từng dòng code, từng câu, từng chữ trong chương trình. 
    
        20h – 4 tiếng nữa là hết 1 ngày, điện văn phòng vẫn sáng trưng. Tiếng cười đùa, tiếng bàn phím gõ lạch cạch vẫn còn. Trưởng nhóm, Trưởng dự án Nguyễn Hoàng Hà vẫn say sưa chau chuốt từng chút một cho đứa con tinh thần của anh. Tôi cá rằng, sau này anh không thể thay tã cho con mình một cách điệu nghệ như khi anh ngồi sửa từng lỗi nhỏ của CRM. Thế nào anh cũng phải một tay thay tã, một tay bịt mũi.
 

 
Các thành viên phòng Phát triển Phần mềm

       
        20h30′, sếp Hoàng mang tới cả một núi bánh mỳ. Chết thật! Hồi hộp và háo hức tới mức quên luôn cả nhu cầu cơ bản của con người. Anh em cầm từng cái bánh chia cho nhau. Hình ảnh CRM trong tôi lúc đó là những con người một tay cầm bánh một tay vẫn gõ bàn phím. Ai cũng cố để bớt đi dù chỉ là một sai sót nhỏ nhất trong chương trình. Không chịu thua chị kém em, tôi cũng xông vô Trakium xục xạo. Lôi cổ một lỗi bé xíu ra sửa, rồi tự tán thưởng mình rằng ta vừa sửa được một lỗi cực nghiêm trọng.

        Nghĩ tới chiều nay, người người mong muốn là người đầu tiên download CRM, nhà nhà mong muốn là nhà download CRM đầu tiên mà tôi lo ngay ngáy. Tranh thủ lúc này có nhiều bánh mỳ mà tôi đoán là có cố cũng không ăn hết nổi, tôi mang đi mời hết mọi người. Chiêu này gọi là “Vu hồi cận kích”. Sau đó mới thổ lộ mong muốn được là người đầu tiên download CRM trong đêm nay. Nể vì tôi đã mang bánh tới tận nơi mời, mọi người nhất trí nhường tôi vị trí này – cái này gọi là không nể Tăng cũng phải nể Phật.

        21h, tất cả đã sẵn sàng cho sự kiện quan trọng. Trong thời khắc đó, không rượu, không hoa, không có tiếng khóc oe oe của đứa trẻ trong phút giây chào đời, nhưng trong lòng ai cũng bừng lên niềm vui. 

        Trên đường về, tôi đi xe mà như đang trong một điệu múa. Tôi múa ngoằn ngoèo giữa đường, giữa đám người chen lấn với cảm giác lâng lâng, bay bổng – chắc các thi sĩ lúc có hứng làm thơ cũng thế này. Ánh mắt lạ lùng của họ nhìn tôi, ái ngại cũng được, vui thích cũng chẳng sao, chẳng thể làm tay lái tôi lúng túng. Bởi điều khiến tôi cất điệu múa, không phải là ánh mắt chú ý của mọi người, mà bởi niềm vui trong tim tôi.